Các bài kệ của những vị ngộ thiền

42- Cô Lê Thị D…, sanh ngày 19- 5- 1958, (Tp. Bạc Liêu, tỉnh Bạc Liêu), khi ngộ Thiền cô có làm bài kệ 44 câu:
 
Quê tôi là đất Bạc Liêu
Là nơi nhiều nhãn bốn mùa chín thơm
Nơi đây du khách viếng nhiều
Cũng có di tích bác Cao Văn Lầu.
 
Chùa bà Nam Hải rộng sâu
Nhìn ra biển lớn, độ người bình an
Trước đây con đã đi tìm
Nhiền năm nhiều tháng không tìm ra chi.
 
Nay con đọc được sách Thiền
Của ông cậu Bảy trao truyền tận tay
Đó là tám quyển sách hay
Thiền Tông chánh pháp xưa kia Phật truyền.
 
Đọc xong con ngộ ra liền
Nhận ra Phật Tánh của con đây rồi
“Rơi vào Bể Tánh” thảnh thơi
Không theo Vật lý là đời an vui.
 
Tánh người sanh ra cái Tôi
Cái Tôi Vật lý, trôi theo dòng đời
Dòng đời không được nghĩ ngơi
Cho nên luân chuyển, chết rồi lại sanh.
 
Ở trong Tam Giới loanh quanh
Sanh già bệnh chết, là anh Luân hồi
Trần gian cũng vì cái Tôi
Sử dụng cái Tưởng để rồi trầm luân!
 
Phật dạy ai hết trầm luân
Chỉ cần Thanh Tịnh, trầm luân bỏ mình
Thiền Tông Phật dạy chỉ “Dừng”
“Dừng” được tất cả, Luân hồi bỏ ta.
 
Huyền Ký của Phật Thích Ca
Hai lăm thế kỷ bùng ra pháp này
Thiền Tông chánh thức tại đây
Cắt bỏ tất cả những dây buộc ràng.
 
Thiền Tông, dạy người bình an
Sống với Tánh Phật là an muôn đời
Thiền Tông Phật dạy nghỉ ngơi
Chỉ cần Thanh Tịnh ở nơi tâm mình.
 
Tu Thiền khi Nghe hay Nhìn
Tâm phải Thanh Tịnh, Nghe, Nhìn không duyên
Tập được như vậy tu Thiền
Thiền không dính mắc, là Thiền chánh tông.
 
Thiền Tông Phật dạy chữ “Không”
“Không” tìm, “Không” kiếm cũng “Không” dụng Thiền
Trực nhận Tánh Phật thấy liền
Thấy, Nghe Thanh Tịnh là riêng của mình.
 
Thiền Thanh thâm diệu huyền linh
“Rơi vào Bể Tánh” tự mình biết thôi
Vào đây được mất cái Tôi
Cái Tôi bị mất hết rồi tử sanh.
 
43- Anh Trần Anh T .., sanh ngày 10- 01- 1978, (TP. Cần Thơ), khi ngộ Thiền anh có làm bài kệ 20 câu:
 
Tình cờ đọc sách Nguyễn Nhân
Rõ đường Giải Thoát, trầm luân đâu còn
Tu Thiền không phải dụng công
Không quán không tưởng chỉ cần thấy nghe.
 
Tánh Nghe Tánh Thấy là bè
Đưa người Thanh Tịnh về miền quê xưa
Quê xưa không có sớm trưa
Chỉ cần Thanh Tịnh quê xưa của mình.
 
Quê xưa là chỗ của mình
Không có vật chất nên mình thảnh thơi
Về đây mình được pháp ngôi
Pháp ngôi tự tại, gọi ngôi Niết Bàn.
 
Niết Bàn không có lang thang
Mà chỉ an nhàn cứu độ người mê
Thiền Tông Phật dạy đường về
Về nơi Bể Tánh là quê của mình.
 
Quê mình Thanh Tịnh mà linh
Cứu độ người khác là mình có công
Công đức nó ở bên trong
Bên trong Phật Tánh là công của mình.

 
TRÍCH: HUYỀN KÝ CỦA ĐỨC PHẬT VÀ NHỮNG VỊ NGỘ THIỀN (QUYỂN 6)
TÁC GIẢ: THIỀN GIA – SOẠN GIẢ NGUYỄN NHÂN