Phần bảy Đức Phật kể ngài bị luân hồi trong Tam Giới, sau cùng thành Phật

PHẦN BẢY: ĐỨC PHẬT KỂ NGÀI BỊ LUÂN HỒI TRONG TAM GIỚI, SAU CÙNG THÀNH PHẬT
– Đầu tiên, Tánh Phật của Ngài thành 1 con Người: Đức Phật kể:
Tánh Phật của Như Lai, tức của Ta.
Ở trong Bể tánh Thanh Tịnh có quá nhiều vị Phật thật lớn, còn Tánh Phật sao quá nhỏ. Nên nó hỏi vị Phật: Lý do gì mà thân Phật lớn như vậy. Có vị Phật trả lời: Nếu Tánh Phật nào muốn lớn như vị Phật, thì hãy vào Thế Giới loài Người luân chuyên đủ trong 1 Tam Giới, sau cùng trở lại Bế tánh Thanh Tịnh sẽ lớn như 1 vị Phật. Thế là Tánh Phật của Ta tìm đường vào Thế Giới loài Người. Đầu tiên, tìm đến Lỗ đen Vũ Trụ, được Lỗ đen này hút vào Thế Giới loài Người.
Ta đi chu du khắp nơi, khi đến gặp người nam và người nữ đang quan hệ, Ta liền lại gần xem. Bất ngờ, Ta bị lực hút Điện từ Âm của người nữ hút Tánh Phật của Ta vào “Tử cung của người nữ”, Ta không còn Thấy, Nghe, Biết gì nữa, ngủ yên trong đó suốt 9 tháng 10 ngày.
Sau 9 tháng 10 ngày, Tánh Phật của Ta lại nằm trong thân của đứa trẻ này. Khi đứa trẻ này được người nữ sanh ra, phải chui qua một cái cửa hẹp. Vì cửa quá hẹp, nên thân của đứa trẻ này bị ép nhỏ lại làm động Tánh Phật của Ta, nên tự nhiên Ta la lên. Cũng từ tiếng la đó, các cái tánh Thấy, Nghe, Nói và Biết của Ta thức dậy.
Nhưng ta không còn Thấy, Nghe, Nói và Biết tự nhiên của Tánh Phật nữa, mà Ta bị dính vào trong cơ thể của một đứa trẻ này. Cũng từ đây, các cái tánh của Ta như:
– Tánh Thấy, mà thấy không biết gì
– Tánh Nghe, mà nghe không biết gì
– Tánh Nói, mà nói không biết gì
– Tánh Biết, cũng không biết gì
Vì sao 4 thứ Tánh Phật của Ta bị quên như vậy?
Ta giải thích rõ tại sao Tánh Phật của Ta bị quên như vậy.
– Vì khi Tánh Phật của Ta chui vào đường tối đen, trong đường tối đen này không có ánh sáng nên Ta không thấy gì. Giống như các ông chui vào hang núi bị bít kín vậy
Tử cung của người nữ như sau:
– Tử là chết hay quên
– Cung là phòng hay nơi rất đen tối
Vì vậy, Tánh Phật của Ta vào trong Tử cung này là phải quên hết những gì mà Tánh Phật trước kia Thấy, Nghe, Nói hay Biết.
Để chi vậy?
Để trong Tử cung được yên, nuôi dưỡng Tinh nam và Noãn của người nữ từ từ thành một thai nhi, đúng 9 tháng 10 ngày thì thai nhi ấy được sanh ra.
Vì Tánh Phật của Ta ngủ trong Tử cung lâu như vậy nên khi thai nhi được sanh ra, phải qua cửa hẹp nên thân thai nhi bị bóp lại làm động Tánh Phật của Ta nên Tánh Phật của Ta tỉnh ngủ và la lên.
Chính tiếng la lên đó, cũng là lúc các tánh Thấy, tánh Nghe và tánh Biết của Ta hoạt động lại. Nhưng vì các tánh này bị giam trong thân của thai nhi nên Thấy, Nghe, Nói và Biết của Tánh Phật Ta bị lờ mờ.
Khi thai nhi mang Tánh Phật của Ta ra ngoài lỗ đen của người nữ, thai nhi này được đặt tên là Thiện Phúc Lai, liền trở thành 1 đứa trẻ, mà Tánh Phật của Ta bị dính vào da thịt của đứa trẻ Thiện Phúc Lai này, nên Ta được gọi tên là Thiện Phúc Lai. Người sanh ra Ta là mẹ Liễu An Anh, còn cha Ta là Thiện Phúc Trường.
Vì Tánh Phật của Ta vào “Lỗ đen” và ngủ trong Tử cung của mẹ một thời gian dài nên không còn Thấy, Nghe, Nói và Biết như trước nữa, cũng gọi là chết hay quên.
Khi Ta được mang tên là Phúc Thiện Lai rồi, Ta được cha mẹ nuôi lớn lên và cho đi học ngành Thầy Thuốc.
Một hôm, Ta hốt thuốc cho một ông trung niên, ông ấy hỏi Ta như sau:
– Cậu là thầy thuốc, hốt thuốc để trị bệnh cho người, vậy cậu có biết bệnh của mình là gì không?
Một câu hỏi của vị trung niên ấy làm Ta không hiểu nổi. Ta là một thanh niên 27 tuổi, rất khỏe mạnh mà ông trung niên lại nói Ta có bệnh.
Tuy là một câu nói bình thường nhưng không biết tại sao Ta cứ suy nghĩ mãi. Tối đêm đó, Ta thức đến nữa đêm mà không ngủ được, bỗng ngủ quên lúc nào không hay. Ta nằm mộng thấy việc rất kỳ lạ: trước kia Ta là Tánh Phật trong Bể tánh Thanh Tịnh vì tò mò mới vào Thế Giới loài Người xem thử, nên bị hút vào đây làm kiếp Người. Nói tóm lại Ta nhớ chuyện xưa không sót chút nào. Khi trời vừa sáng, Ta giật mình thức giấc. Ta đem câu chuyện kể cho cha mẹ nghe và xin cha mẹ cho đi tu để tìm đường trở lại Bể tánh Thanh Tịnh, cha mẹ đồng ý.
Vì Ta nhớ chuyện xưa quá rõ nên không cần ai giúp đỡ, tự mình tìm đường trở lại Bể tánh Thanh Tịnh. Ta có suy nghĩ như sau:
Ta tọa thiền, dụng công, ép cho thân của Ta khô kiệt để Tánh Phật của Ta không còn bám dính thân của Ta nữa. Ngày nào Ta cũng thực hành như vậy, có lúc Ta nghe Tánh Phật của Ta thoát được ra ngoài xác thân của Ta.
Ta thực hành suốt 60 năm, thân Ta rất gầy mà Tánh Phật của Ta cũng không thoát ra ngoài cái thân của Ta được. Khi Ta tròn 87 tuổi,thân Ta bị chết.
Tánh Người của Ta được hút vào 1 Hành tinh không màu sắc. Khi vừa đến Hành tinh này, Ta thấy có đôi Trời nam và Trời nữ đang giao hợp với nhau. Ta liền bị hút vào lỗ đen của Trời nữ, tức khắc những gì Ta Thấy, Nghe, Nói, Biết đều bị quên hết
Sau 9 ngàn 9 trăm năm, Ta được sanh ra là một Trời nam con.
Được cha Trời nam tên là Thưởng Thành Ân và Trời nữ mẹ tên là Phiến Anh Thu, Ta được đặt tên là Thưởng Thành Quận
Khi Ta lớn lên Ta chỉ làm có 4 việc như sau:
1- Giao hợp với Trời nữ sanh con, để tiếp nhận vỏ bọc Tánh Người từ Thế Giới loài Người vãng sanh đến.
2- Tự do đi chu du khắp trong Hành tinh Vô Sắc này.
3- Thường tọa thiền để hưởng niềm vui Thanh Tịnh.
4- Ăn uống thì có trái cây, hoa lá và nước, cấu tạo bằng Điện từ Âm Dương không màu sắc có đầy trong Hành tinh Vô Sắc này.
Vị chủ quản Hành tinh Vô Sắc này được gọi là Chúa Trời Vô Sắc.
Tuổi thọ ở Cõi Trời Vô Sắc là 100 ngàn năm. Khi Ta sống hết tuổi thọ ở Hành tinh Vô Sắc, phải quay lại Thế Giới loài Người làm Trung Ấm Thân và làm kiếp Người nữa.
Hành tinh Vô Sắc này có 11 Hành tinh danh hiệu như sau:
1- Trời Vô Lượng Nghiêm Sức.
2- Trời Nghiêm Sức Quả Thiệt.
3- Trời Vô Tưởng.
4- Trời Vô Phiền.
5- Trời Vô Nhiệt.
6- Trời Thiện Kiến.
7- Trời Thiện Hiện.
8- Trời Sắc Cứu Cánh.
9- Trời Ma Hệ Thủ La.
10- Trời Phi Phi Tưởng.
11- Trời Phi Phi Tưởng Xứ.
Ta trở lại Thế Giới loài Người lần thứ nhất:
Trở lại Thế Giới loài Người lần thứ nhất này, Ta phải làm Trung Ấm Thân đợi đến 3 năm mới chui vào bụng mẹ Phùng Ái Hiếu để quên hết những gì mà Ta thấy và biết nơi Cõi Trời Vô Sắc, và ngủ trong bụng mẹ 9 tháng 10 ngày mới được sanh ra. Cha Ta là Quang Nhật Minh, Ta được cha, mẹ đặt cho cái tên là Quang Nhật Trường. Khi lớn lên, cha, mẹ cho đi học ngành Thiên văn học.
Một hôm, Ta đang quan sát những vì tinh tú trên bầu trời, có 1 vị cao niên đến hỏi Ta:
– Thầy là nhà thiên văn học, vậy thầy có biết xung quanh mặt trời có bao nhiêu Hành tinh giống như Trái Đất không?
Một câu hỏi rất đúng với môn học của Ta, thế mà Ta không trả lời được, thật là xấu hổ quá.
Ta mới trình thưa với vị cao niên ấy:
Dạ, cháu không biết, vậy xin Ngài có thể cho cháu biết được không? Vị cao niên trả lời:
– Có 6, Vị cao niên ấy liền bỏ đi không cho Ta hỏi thêm câu nào nữa.
Cũng từ câu chuyện này, Ta về cứ miên man suy nghĩ hoài, bỗng Ta nhớ lại mà không rõ lắm. Đầu tiên, Ta sống trong Bể tánh Thanh Tịnh, sau bị hút vào sống nơi Thế Giới loài Người, dụng công tu thiền được vãng sanh vào Cõi Trời Vô Sắc, nay trở lại Thế Giới loài Người sống tiếp.
Ta nhớ được như vậy nên lần làm kiếp người này, Ta phải làm sao cho Tánh Phật của Ta thoát ra ngoài vỏ bọc Tánh Người để trở về Bể tánh Thanh Tịnh. Nên lần này, Ta phải cố hết sức để thoát ra ngoài vỏ bọc Tánh Người.
Ta sử dụng cái tưởng của Tánh Người và suy nghĩ:
– Phải làm phước thật nhiều
– Mơ tưởng đến cảnh đẹp
Để cho vỏ bọc Tánh Người đang bao bọc Tánh Phật đến đó vui chơi, nó quên đi sự giam giữ Tánh Phật của Ta, để Tánh Phật của Ta sẽ dễ dàng thoát ra ngoài cái vỏ bọc Tánh Người trở về Bể tánh Thanh Tịnh.
Ta thực hiện như vậy, suốt 60 năm. Khi thân Ta được 85 tuổi, thân người Ta bị chết, liền được hút vào Cõi Trời Hữu Sắc, nơi có nhiều cảnh đẹp gấp 10 lần nơi Hành tinh địa cầu này.
Khi tánh Người của Ta trở thành là Trung Ấm Thân, mang Tánh Phật của Ta đến đây, đi tìm những Trời nam và Trời nữ đang giao hợp để được sinh ra là một Trời con. Trung Ấm Thân của Ta chui vào Tử cung của Trời nữ mẹ, để quên hết những chuyện trước kia. Khi được 90 năm 1 ngàn ngày, Ta được sinh ra không còn nhớ sự mong trở về Bể tánh Thanh Tịnh nữa, Ta được cha mẹ nuôi lớn chỉ làm có 2 việc sau:
1- Ta là Trời nam, giao hợp với Trời nữ sanh con, để tiếp nhận Trung Ấm Thân từ loài Người vãng sanh đến Cõi Trời Hữu Sắc này.
2- Vui chơi và thưởng ngoạn phong cảnh đẹp khắp trong Hành tinh này.
– Ăn uống là trái cây, hoa, lá và nước có sẵn khắp trong Hành tinh Hữu Sắc, do 12 màu sắc rực rỡ của Điện từ Âm Dương tạo thành.
Vị cai quản Cõi Trời Hữu Sắc này gọi là “Chúa Trời Hữu Sắc”.
Tuổi thọ ở Cõi Trời Hữu Sắc là 10 ngàn năm. Khi Ta sống hết đời ở Hành tinh Hữu Sắc, phải trở lại Thế Giới loài Người làm Trung Ấm Thân tiếp
– Cõi Trời Hữu Sắc này có 11 hành do vị Chúa Cõi Trời Hữu Sắc cai quản, gồm:
1- Trời Đại Phạm.
2- Trời Thiểu Quang.
3- Trời Vô Lượng Quang.
4- Trời Quang Âm.
5- Trời Thiểu Tịnh.
6- Trời Vô Lượng Tịnh.
7- Trời Biến Tịnh.
8- Trời Phước Sanh.
9- Trời Phước Ái.
10- Trời Quãng Quả.
11- Trời Nghiêm Sức.
– Trong vùng Hữu Sắc này có 6 Hành tinh cũng cấu tạo bằng 12 màu sắc rực rỡ của Điện từ Âm Dương do 1 vị Phật cai quản, gồm:
1- Hướng Đông mặt trời có Hành tinh Tịnh Độ của Đức A Sơ Bệ Phật.
2- Hướng Tây mặt trời có Hành tinh Tịnh Độ của Đức A Di Đà Phật.
3- Hướng Nam mặt trời có Hành tinh Tịnh Độ của Đức Nhật Nguyệt Đăng Phật.
4- Hướng Bắc mặt trời có Hành tinh của Đức Diệm Kiên Phật.
5- Hướng Trên mặt trời có Hành tinh của Đức Phạm Âm Phật.
6- Hướng Dưới mặt trời có Hành tinh của Đức Sư Tử Phật. Ta nói cho các ông rõ về các nước Tịnh Độ này:
Sinh sống và làm việc ở các nước Tịnh Độ như sau:
Khi được hoa sen sanh ra Tiên nam hay Tiên nữ, việc làm của Tiên nam và Tiên nữ có 3 phần:
1- Tiên nam và Tiên nữ giao hợp để thành tựu ra noãn Tiên. Noãn Tiên khi thành tựu rồi, Tiên nữ đến đẻ vào trong 1 hoa sen nào đó, tùy theo sự làm Phước thiện của người đó và họ tu theo Pháp môn Tịnh Độ này bao lâu và sự ham muốn của họ ở độ nào trong 9 tầng bậc của hoa sen ở nước Tịnh Độ này.
Chín tầng bậc ở Hành tinh Tịnh Độ này phân ra rất rõ, như:
– Thượng phẩm thượng sanh thì hoa sen lớn nhất.
– Hạ phẩm hạ sanh thì hoa sen nhỏ nhất.
Người ở cõi Ta Bà muốn vào nước Tịnh Độ của Đức Phật A Di Đà sinh sống thì phải làm có 2 việc như sau:
1- Phải làm Phước thiện thật nhiều.
2- Khi làm Phước thiện, phải mong đến nước Tịnh Độ của Đức Phật A Di Đà thôi, còn các nước Tịnh Độ khác không đến được.
Vì sao vậy?  Vì sai tuyến Luân hồi.
Ta trở lại Thế Giới loài Người lần thứ hai:
Khi hết tuổi thọ nơi Cõi Trời Hữu Sắc, Ta phải trở lại Thế Giới loài Người sống tiếp. Trở lại Thế Giới loài Người lần này, Ta phải làm Trung Âm Thân đến 6 năm mới được chui vào Lỗ đen của mẹ Phùng Ái Hiếu, cha là Quang Nhật Minh, còn Ta được cha mẹ đặt cho cái tên là Quang Nhật Trường. Khi Ta được lớn lên, cha mẹ cho Ta đi học ngành Luật sư.
Một hôm, có vị cao niên hỏi Ta:
– Cậu là Luật sư, vậy cậu có biết tánh Người của cậu là gì không?
Một câu hỏi tuy bình thường, nhưng với tài hùng biện của Ta, mà Ta không trả lời được, thật là hổ thẹn quá, nên Ta cứ thắc mắc mãi câu hỏi này, Ta có trình với cha mẹ cũng như ông bà và chú bác, nhưng cũng không ai giải đáp cho Ta được.
Một hôm Ta trực nhớ mang máng như sau:
– Trước kia, Tánh Phật của Ta ở trong Bể tánh Thanh Tịnh, vì tò mò vào Thế Giới loài Người xem thử, nên bị hút vào Tử cung mẹ và làm con của cha mẹ nên bị làm kiếp Người. Sau đó, Ta dụng công ép cho thân khô kiệt và tâm không còn suy nghĩ nên được vãng sanh đến Cõi Trời Vô Sắc. Sau 100 ngàn năm sống ở Cõi Trời Vô Sắc này, Ta trở lại làm kiếp Người nữa.
Trở lại làm kiếp người lần hai, ta lại dụng công mơ tưởng đến cảnh đẹp và được vãng sanh đến Cõi Trời Hữu Sắc sống 10 ngàn năm.
Khi ta nhớ lại rõ ràng như vậy, nên Ta không thể dụng công tu bất cứ Pháp môn gì.
Một hôm, Ta đến đền Ánh Thiên, thấy có rất nhiều người cầu lạy “Đấng Ánh Thiên”, Ta có hỏi:
– Đấng Ánh Thiên là ai mà quý vị lạy và cầu xin?
Rất nhiều người trả lời:
– Đấng Ánh Thiên là Thượng Đế đó, chúng tôi cầu lạy và cầu xin Ngài là để lên sống nơi nước của Ngài. Chúng tôi nghe nhiều thầy ở đây dạy: “Ai muốn Giải Thoát, hãy cầu nguyện Đấng Ánh Thiên, xin Ngài rước lên nước Ngài ở, vì nước của Ngài không có Luân hồi”
Vì quá nhiều người trả lời như vậy, cũng như lời khẳng định cúa quý Thầy, nên Ta quyết định làm 2 việc:
1- Ngày nào Ta cũng lạy và cầu xin Thượng Đế giúp Ta về nước của Ngài ở.
2- Ta làm có bao nhiêu tiền, cũng mang dâng hết cho quý Thầy thay mặt Thượng Đế, để quý thầy trình lên Thượng Đế hiểu lòng Ta.
Ta thực hiện nghiêm túc được 60 năm. Khi 85 tuổi Ta chết, được vãng sanh đến Cõi Trời Thượng Đế.
Khi Ta đến đây, bị hút vào bụng của Trời nữ là mẹ Thiện Thu Oanh và Trời nam là cha Lưỡng Hành Thiện. Khi Trời mẹ Thiện Thu Oanh sanh ta ra, Ta không còn nhớ gì nữa. Ta ở trong bụng Trời mẹ Thiện Thu Oanh đến 100 năm 100 ngày mới được sanh ra.
Khi được sanh ra và lớn lên, Ta chỉ làm có 3 việc:
1- Giao hợp với Trời nữ sanh Trời con, để tiếp nhận Trung Ấm Thân từ loài Người vãng sanh đến.
2- Được đi chu du khắp nơi.
3- Ngày nào cũng phải đến lạy vị Chúa Trời Thượng Đế 6 lần.
Riêng Trời nữ đến lạy mà Ngài thích, Trời nữ đó phải ở lại với Ngài, vâng lời Ngài … và phải hãnh diện.
Ăn uống thì có trái cây, hoa, lá và nước có sẵn trong Hành tinh Dục Giới này, cấu tạo bằng 5 màu sắc của Điện từ Âm Dương.
Tuổi thọ ở Cõi Trời Dục Giới là 1 ngàn năm so với địa cầu này.
Khi hết tuổi thọ, phải trở lại Thế Giới loài Người sống tiếp để luân chuyển đi nơi khác.
Ta cũng nói cho các ông rõ:
– 11 Hành tinh cõi Trời Duc Giới này, gồm:
1- Trời Tứ Thiên Vương.
2- Trời Thượng Đế, có người gọi là trời Ngọc Hoàng.
3- Trời Đế Thiên.
4- Trời Đế Thích.
5- Trời Đao Lợi.
6- Trời Tu Diệm Ma.
7- Trời Đâu Suất Đà.
8- Trời Hóa Lạc.
9- Trời Tha Hóa Tự Tại.
10- Trời Phạm Chúng.
11- Trời Phạm Phụ.
Những người sống ở các Hành tinh Dục Giới này, gọi là Trời nam hay Trời nữ, chỉ riêng Hành tinh do Thượng Đế cai quản được gọi là Con Chiên
Vì sao Cõi Trời này gọi như vậy?
– Vì người sống ở đây phải thề nguyện và làm 3 việc sau:
1- Phải tự nguyện làm Con Chiên trung thành với Thượng Đế. Thân mình Thượng Đế muốn làm gì cũng được.
2- Ngày nào cũng phải đi lạy Thượng Đế 6 lần.
3- Nếu làm sai lời thệ nguyện, phải bị giam vào ngục tối đến khi hết tuổi thọ mới được thả ra để trở lại Thế Giới loài Người.
Khi hết tuổi thọ nơi Cõi Trời Dục Giới, Ta phải trở lại Thế Giới loài Người sống tiếp.
Ta trở lại Thế Giới loài Người lần thứ ba.
Vào Thế Giới loài Người lần thứ ba, Ta phải làm Trung Ấm Thân đợi đến 9 năm mới vào bụng mẹ Nguyệt Thanh Đào và cha là Lữ Phát Tân.
Đúng 9 tháng 10 ngày sau, Ta được mẹ Nguyệt Thanh Đào sanh Ta ra và được đặt tên là Lữ Phát Nhiên. Lớn lên, Ta được cha mẹ học ngành văn chương và được làm quan địa phương.
Một hôm, có cụ ông hỏi ta:
– Ngài làm quan địa phương, vậy Ngài có biết làm sao cho dân hết khổ không? Ta trầm ngâm hồi lâu không trả lời được, nên cụ ông ấy nói:
– Việc nhỏ như vậy mà Ngài cũng không biết được, vậy làm Phụ Mẫu của dân làm gì?
Cụ ông bỏ đi, còn Ta cứ miên man suy nghĩ về lời của cụ hỏi. Mấy ngày sau, Ta có nghe nhiều người nói: “Ai muốn giúp người khác hết khổ, phải làm từ thiện cho thật nhiều, cứ làm từ thiện cho thật nhiều thì tự nhiên phúc sẽ đến với mình, mới giúp cho người khác hết khổ được.”
Ta nghe nhiều người nói vậy nên làm ra bao nhiêu tiền cũng đem bố thí được 30 năm. Cái lạ là Ta càng bố thí thì Ta càng khổ nên tánh tình của Ta sanh ra nóng giận và bực tức.
Một hôm, ta thấy có anh lính đang đuổi bắt kẻ cướp, vì lòng Ta lúc nào cũng nóng giận, nên Ta cũng đuổi theo bắt kẻ cướp để giao cho anh lính. Không ngờ, Ta bị tên cướp chém Ta 1 đao khiến Ta bị thương rất nặng, Ta liền chui vào Miếu thần gần đó và trút hơi thở cuối cùng, nên tự nhiên Ta trở thành một ông Thần giữ Miếu và sống ở Miếu này đến 500 năm để ăn những thức ăn do loài Người dâng cúng.
Vì muốn cho loài Người đem của cúng nhiều, nên Ta làm ra những hiện tượng lạ để dụ nhiều mê tín đem dâng cúng cho Ta ăn.
Khi hết tuổi thọ của một ông Thần, Ta được trở lại làm người tiếp theo.
Ta trở lại Thế Giới loài Người lần thứ tư:
Khi hết tuổi thọ ở loài Thần, Trở lại Thế Giới loài Người, phải đợi đến 10 năm mới được chui vào Tử cung của mẹ là Lảnh Song Thư và cha là Liên Đạt Thịnh
Vào Tử cung của mẹ Song Thư để quên hết những gì mà Ta đã biết ở cõi Thần. Khi Ta vào được trong Tử cung của mẹ Lảnh Song Thư được 9 tháng 10 ngày, được sanh ra, cha mẹ đặt cho cái tên là Liên Đạt Thành.
Kiếp làm người này, Ta không còn lý trí của một con người nữa Vì sao vậy?
Vì tiềm thức của Ta vẫn còn mơ màng việc bịa ra chuyện không thật để dọa người khác kiếm ăn, nên Ta trở thành là một con người hung dữ và tàn ác. Ai nhìn Ta mà Ta thấy ghét là Ta chửi, nếu chống đối là Ta đánh, có khi giết họ nữa. Ta bất kể người đó là quan quyền hay người tu hành.
Vì Ta quá tàn ác như vậy nên bị quả báo, phải đi trong Luân hồi cực thấp làm Súc Sanh và Địa Ngục đến 4 tỷ 572 triệu năm!
Ta cũng nói thêm cho các ông rõ:
Khi Ta còn đang làm người mà Ta lười biếng, không thích lao động mà muốn có tiền xài, nên Ta tìm học vài câu kinh, câu kệ, may vài bộ đồ của mấy ông thầy tu mặc vào, cất một cái liêu nhỏ, đứng ra dạy đạo cho người khác nghe. Mục đích của Ta là dụ người khờ khạo đến nghe, để họ cúng tiền Ta xài mà không phải đi lao động mệt nhọc, chứ Ta đâu có biết Giác Ngộ là gì và Giải Thoát là sao. Cũng vì lười biếng mà muốn có tiền xài, thích thiên hạ gọi mình là “ông thầy” nên ta mới làm vậy.
Không ngờ, Ta chỉ lừa người khác có 20 năm như vậy mà Ta phải làm “Hoa Báo” đến 2 tỷ 600 triệu năm mới trả xong nợ của những người mà Ta đã lừa gạt họ, thật là khủng khiếp quá!
Ta trở lại làm người lần thứ năm:
Sau khi Ta bị Luân hồi 7.352.116.000 năm, Ta trở lại làm người lần thứ năm.
Lần này, Ta được sanh vào gia đình nông dân giàu có, thuộc dòng họ Trường Thế
… suốt 25 đời mà Ta không nói ra một lời nào. Ông bà, cha mẹ và người thân tưởng Ta bị câm và điếc
Đến đời thứ 25, cha ta là Trường Thế Huỳnh, mẹ là Triền Ngọc Thương, còn Ta là Trường Thế Thân. Khi Ta được 24 tuổi, đang làm ruộng đến giờ nghỉ trưa, Ta vào gốc cây cổ thụ nghỉ. Ta định chợp mắt một chút rồi ra làm tiếp, ngồi nghỉ dưới gốc cây Ta có than như sau:
– Không lẽ, Ta bị giam trong Tam Giới này để bị đi Luân hồi sinh tử mãi mãi hay sao?
Ta than có một câu như vậy rồi ngủ thiếp đi hồi nào không hay Trong giấc ngủ, Ta nằm mộng thấy:
– Có vị rất cao lớn, mặc quần áo toàn màu vàng lóng lánh ánh hào quang, nói với Ta như sau:
– Ta là Phật xưa Nhiên Đăng, trước đây Ta cũng giống trường hợp của Ngươi vậy. May mắn, Ta được Đức Phật Oai Âm Vương dạy Ta cách vượt ra ngoài Tam Giới Luân hồi này. Hôm nay, Ta có nhiệm vụ dạy Ngươi cách thoát ra ngoài Tam Giới này nhưng ở Thế Giới loài Người Ta không thể nào dạy Ngươi được.
Vì sao vậy?
Vì ở Thế Giới loài Người Ta không thể ở lâu được. Ta đến đây, chỉ sử dụng rất ít Điện từ Quang để phân thân vào đây, nếu Ta sử dụng nhiều Điện từ Quang thì Điện từ Âm Dương sẽ bị mất công năng của nó, rất nguy hại cho loài Người nói riêng, Tam Giới nói chung.
Vì vậy, Ta dạy nhanh cho Ngươi như sau:
– Năm nay Ngươi 25 tuổi.
– Kiếp này tuổi thọ của Ngươi thọ 80.
– Tức Ngươi còn trụ thế ở loài Người 55 năm nữa.
– Trong 55 năm này, Ngươi làm có bao nhiêu tiền đem bố thí hết mà phải thực hiện 2 phần như sau:
1- Khi đem tiền của đi bố thí cho người nghèo khổ, Ngươi phải mong ước là được vãng sanh đến Cõi Trời Đâu Suất Đà và làm con vị Chúa cai quản Cõi Trời này.
2- Khi Ngươi đem tiền của đi bố thí, Tâm Vật lý của Ngươi phải tự nhiên Thanh Tịnh, tức không suy nghĩ một điều gì.
Vì sao Ta dạy Ngươi phải làm phước nhiều như vậy?
Vì Ngươi làm phước nhiều là có 3 nguyên do như sau:
1- Ngươi bố thí và Thanh Tịnh là hạnh của một vị Bồ Tát
2- Phân nữa Phước đức, Ngươi được làm con của của vị Chúa Thường Hộ Quân, đang cai quản Cõi Trời Đâu Suất Đà này.
3- Phân nữa Phước đức còn lại, khi Ngươi trở lại Thế Giới loài Người, Ngươi được làm con của vua Tịnh Phạn và hoàng hậu Ma Da
Nghe đến đây, Ta giật mình thức giấc, về nhà thuật lại chuyện cho cha mẹ Ta nghe, cha mẹ rất mừng vì 2 việc:
1- Ta còn nhỏ mà biết làm từ thiện.
2- Không ngờ Ta lại nghe và nói được.
Nên cha mẹ Ta có dạy như sau:
– Số tiền con làm ra đem làm từ thiện, cha mẹ rất mừng, nếu con cần thêm, cha mẹ sẽ cho. Số tiền cha mẹ giúp con, trước để cám ơn Trời, Phật đã giúp con hết bệnh câm điếc, sau để con toại nguyện những gì mà con mong ước.
Ta được Đức Phật Nhiên Đăng dạy như vậy, cũng sự ủng hộ của cha mẹ nên việc làm từ thiện của Ta rất thuận lợi.
Suốt 55 năm Ta làm từ thiện, mọi việc đều suôn sẻ. Khi Ta 80 tuổi, Ta bị cảm lạnh rồi mất.
Trung Ấm Thân của Ta liền được vãng sanh đến Tử cung của mẹ Trời là hoàng hậu Phúc Hạnh Phương ở Cõi Trời Đâu Suất Đà.
Khi Ta sanh ra, cha Ta là Chúa Trời Thường Hộ Quân, đặt tên cho Ta là Thường Hộ Minh.
Khi Ta trưởng thành, Ta cùng người hầu tên là Lực Quán, cùng nhau ra ngoài cửa Hoàng Thành du ngoạn. Khi Ta đến khu vườn xem hoa đẹp, có một vị tu sỹ đến nói với Ta:
– Thái tử có biết Tôi không?
Ta trả lời:
– Dạ, con không biết Ngài.
Vị tu sỹ ấy nói:
– Thái tử có nhớ chuyện thuở xa xưa không?
Ta vừa nghe vị tu sỹ nhắc chuyện xưa, Ta liền nhớ lại chuyện Đức Phật cổ Nhiên Đăng nói với Ta khi còn ở Thế Giới loài Người. Ta liền cúi đầu chào Ngài và nói:
– Có phải Ngài là Đức Phật cổ Nhiên Đăng, mà đã dạy con khi con còn ở Thế Giới loài Người không?
Vị Tu sỹ gật đầu xác nhận là phải.
Đức Phật cổ Nhiên Đăng liền nói với Ta:
– Thái tử trở về Hoàng cung thưa trình cùng chúa cha và hoàng hậu: Hằng ngày cho phép Ta vào hoàng cung dạy Thái tử về đạo Giải Thoát. Khi nào Thái tử học xong, cũng là lúc Thái tử trở lại nhân gian để nhập vào thai mẹ là hoàng hậu Ma Da và được đặt tên là Thái tử Tất Đạt Đa.
Vâng lời Đức Phật Nhiên Đăng, Ta về hoàng cung thưa cùng Chúa cha và Mẫu hậu, cha mẹ Ta vui mừng và bằng lòng. Thế là, Đức Phật cổ Nhiên Đăng lấy danh hiệu là tu sỹ Kiều Đăng Nhiên, hằng ngày đến dạy Ta về phương cách trở về Bể tánh Thanh Tịnh.
 
 
TRÍCH: SÁCH TRẮNG THIỀN TÔNG (QUYỂN 9)
TÁC GIẢ: THIỀN GIA – SOẠN GIẢ NGUYỄN NHÂN